Thứ Hai, 15 tháng 12, 2014

Nam sinh kiếm 72 triệu USD nhờ chơi chứng khoán


Chàng trai này ngay lập tức nổi tiếng và được gọi là thiên tài chứng khoán sau khi bất ngờ kiếm được 72 triệu USD từ việc giao dịch cổ phiếu.

Theo Newyork Daily News, một nam sinh người Mỹ hiện được nhiều người biết đến khi tự mình kiếm được 72 triệu USD.

Được biết, chàng trai trẻ này có tên Mohammed Islam, vừa tốt nghiệp tại trường cấp 3 - Stuyvesant và hiện sống ở Newyork (Mỹ). Mặc dù mới 17 tuổi nhưng Mohammed đã được coi như một tay chơi chứng khoán chuyên nghiệp.

Mohammed Islam - nam sinh hiện được coi là thiên tài chứng khoán.
Không giống những người bạn đồng trang lứa, Mohammed không mấy khi giành thời gian làm bài tập về nhà hay nói chuyện, tìm bạn gái... Thay vào đó, trong giờ ăn trưa hàng ngày, nam sinh này lại thường nghiên cứu và giao dịch cổ phiếu.
Nắm trong tay khối tài sản lớn, song chàng thiên tài chứng khoán trẻ tuổi lại không thích khoe khoang. Ngược lại, cậu khá khiêm tốn, rụt rè và ít nói.

Để tự thưởng cho bản thân, Mohammed đã mua một căn hộ ở Manhattan cùng một chiếc xe BMW. Tuy nhiên, cha mẹ chưa cho phép cậu sử dụng cho đến khi đủ 18 tuổi.

Mohammed cho hay: "Điều gì làm cho thế giới xoay chuyển? Đó chính là tiền. Nếu tiền không quay vòng, công việc kinh doanh không tiến triển thì chẳng có sự cải tiến, không có sản phẩm mới, sự đầu tư hay phát triển và tất nhiên cũng không có việc làm”.

Thực tế, anh chàng 17 tuổi coi Paul Tudor Jones - chủ tịch tập đoàn Tudor Investment là thần tượng. Sắp tới đây, cậu sẽ cùng 2 chiến hữu của mình là Patrick Trablusi và Damir Tulemaganbetov thực hiện một số kế hoạch lớn và đầu tư vào chứng khoán nhiều hơn.

Bộ ba này hy vọng sẽ kiếm được ít nhất 1 tỷ USD vào năm sau.
Theo Zing

Muốn hiểu châu Á, hãy đọc cuốn sách này như Bill Gates

Cuốn sách How Asia Works của Studwell là một cái nhìn tuyệt vời vào những yếu tố đã dẫn dắt sự tăng trưởng kinh tế nhanh chóng tại một số nước châu Á. 

Mới đây, tỷ phú Bill Gates có giới thiệu về cuốn sách mà ông khá tâm đắc, lý giải về sự trỗi dậy thần kỳ của một số quốc gia châu Á. Đây là câu hỏi lớn đối với những nhà kinh tế học cũng như những người quan tâm đến nguồn gốc phát triển của các châu lục trên thế giới. Sau đây là bài viết của ông được đăng tải trên LinkedIn:

Cuốn sách How Asia Works (Tạm dịch: Châu Á chuyển mình ra sao) của Studwell là một cái nhìn tuyệt vời vào những yếu tố đã dẫn dắt sự tăng trưởng kinh tế nhanh chóng tại một số nước châu Á. Tôi muốn giới thiệu nó tới bất cứ ai đang làm kinh doanh tại châu Á. Như tôi đã viết trong bài nhận xét vừa đăng tải trên trang blog cá nhân về những điều tôi chia sẻ dưới đây, cuốn sách này cũng khiếm tôi suy nghĩ về  những điều kỳ diệu châu Á có thể áp dụng tại Châu Phi, nơi mà Gates Foundation đang nỗ lực làm rất nhiều công việc.

Tôi đọc How Asia Works bởi nó lý giải, trả lời hai câu hỏi lớn nhất tại những nền kinh tế phát triển: Bằng cách nào những quốc gia như Nhật Bản, Hàn Quốc, và Trung Quốc đạt được sự bền vững, tăng trưởng cao và trở nhành những câu chuyện thành công kinh điển. Và tại sao có quá ít công ty thực hiện chính sách quản lý như vậy. Những câu trả lời rõ ràng có thể  đem lại lợi ích cho hàng tỷ người đang sống tại những quốc gia nghèo như có những nhân tố cần thiết để trở thành những nền kinh tế phát triển.

Tôi rất vui để thông báo rằng Studwell, một nhà báo kinh tế thông minh, đã đem đến những câu trả lời khá thay vì những dẫn dắt, lập lập khá mơ hồ của những nhà kinh tế học. Tôi tìm thấy trong cuốn sách những điều khá hấp dẫn. Studwell giải thích lịch sử kinh tế một cách ngắn gọn và dễ hiểu. Tôi đã yêu cầu toàn bộ nhóm Nông nghiệp trong quỹ đọc nó bởi những hiểu biết đặc biệt sâu sắc về vai trò quan trọng của nông nghiệp hộ gia đình đối với sự phát triển kinh tế.

Câu trả lời của Studwell đối với câu hỏi hàng nghìn tỷ USD về việc tại sao một số nước châu Á phát triển nhanh chóng và những nước khác (Philippines, Indonesia, Thái Lan) thì không? Studwell cung cấp một công thức ba phần đơn giản:

1. Tạo điều kiện cho hộ nông dân nhỏ phát triển mạnh.

2. Sử dụng số tiền thu được từ thặng dư nông nghiệp để xây dựng một cơ sở sản xuất đóng vai trò là công cụ cho việc bắt đầu sản xuất để xuất khẩu.

3. Nuôi dưỡng cả hai nhân tố (nông nghiệp nhỏ và sản xuất định hướng xuất khẩu) với các tổ chức tài schinhs được kiểm soát chặt  nuôi dưỡng cả các ngành (nông nghiệp nhỏ và sản xuất định hướng xuất khẩu) với các tổ chức tài chính được kiểm soát chặt chẽ của chính phủ.

Dưới đây là công thức được triển khai sâu hơn một chút:

Nông nghiệp: Cuốn sách của Studwell đã thực hiện một công việc tốt hơn so với bất cứ điều thứ khác tôi từng đọc về việc khớp nối vai trò quan trọng của nông nghiệp trong sự phát triển. Ông giải thích rằng một trong những điều mà tất cả các quốc gia nghèo hiện đang khá dồi dào là lao động nông nghiệp-thường chiếm tới ba phần tư dân số đất nước. Thật không may, hầu hết các nước nghèo có chính sách đất đai có lợi cho những chủ đất giàu có, với đông đảo nông dân nghèo đang làm việc cho họ. Studwell lập luận rằng những chính sách này không chỉ tạo ra sự bất bình đẳng rất lớn mà chúng cũng dẫn tới năng suất cây trồng tệ hại.

Ngược lại, ông cho biết, khi bạn cung cấp cho nông dân quyền sở hữu những  suất đất khiêm tốn và cho phép họ hưởng lợi từ thành quả lao động của mình, sản lượng nông nghiệp sẽ cao hơn trên mỗi hecta. Và sản lượng tăng giúp những nước này đang tạo ra thặng dư và tiết kiệm mà họ cần để tăng sức mạnh cho cỗ máy sản xuất của mình.

Sản xuất: Studwell lập luận rằng một khi các nước đang sản xuất nông sản dư thừa ổn định, họ nên bắt đầu chuyển sang giai đoạn sản xuất phát triển. Ông chỉ ra một trường hợp mang tính lịch sử quan trọng là những nước thành công không chỉ đơn giản dựa vào sưc mạnh của bàn tay vô hình; họ bổ sung những nguồn lực thị trường với bàn tay sắt của chính sách định hướng công nghiệp hóa của nhà nước. Các nước này gia nhập vào một sự kết hợp của chế độ bảo hộ (Nuông chiều những ngành công nghiệp non trẻ để đem đến cho họ thời gian có thể cạnh tranh trên toàn cầu) và sau đó những kẻ thu cuộc sẽ bị loại bỏ (cắt đứt những nguồn lực cho các công ty không thành công trên các thị trường xuất khẩu).

Tài chính: Studwell chỉ ra rằng những quốc gia đang phát triển nhanh chóng thường hứa suông về những nguyên tắc thị trường tự do trong khi thực sự giữ những tổ chức tài chính của họ trong vòng kiểm soát chặt chẽ. Nói cách khác, họ ban hành những chính sách để bảo vệ mình chống lại những cú sốc và sự trói buộc của dòng chảy vốn toàn cầu, và họ chắc chắn rằng những tổ chức tài chính phục vụ cho sự phát triển lâu dài của đất nước chứ không phải là lợi ích ngắn hạn của những tổ chức này.

Từ cuốn sách, tôi nhận ra nhiều thông điệp có thể mang về áp dụng cho công việc của quỹ chúng tôi. Tôi sẽ làm nổi bật hai điều.

Trước tiên, tôi đánh giá cao tư duy Studwell về những kinh tế nông nghiệp. Dựa trên số liệu về sản lượng cây trồng và sản lượng nông nghiệp đầu ra nói chung, ông lập luận rằng sự phát triển nông nghiệp hóa nhanh chóng đòi hỏi sự tái phân phối đất đai công bằng hơn giữa những người nông dân. Đến nay, tôi đã không tập trung nhiều vào quyền sở hữu đất đai như việc tôi đang làm để có những hạt giống tốt hơn, phân bón và tập quán canh tác. Cuốn sách này khiến tôi muốn tìm hiểu thêm về bức tranh quyền sở hữu đất đai tại các nước mà quỹ của chúng tôi rót vốn vào.

Thứ hai, Studwell đã kích thích tôi suy nghĩ rất nhiều về việc đưa công thức 3 phần ứng dụng vào châu Phi như việc nó đã thành công tại châu Á. Dĩ nhiên, các mảnh ghép nông nghiệp áp dụng tốt và có nhiều lợi ích kinh tế và sức khỏe. Các câu hỏi lớn đối với tôi là: Các nước châu Phi có thể trở thành trung tâm sản xuất định hướng xuất khẩu thành công hay không? Tôi nhìn thấy tiềm năng này ở các nước như Ethiopia và Djibouti. Họ đã có một kết nối mạnh mẽ với Trung Quốc và những kế hoạch kinh tế dài hạn đầy tham vọng. Thật không may, nhiều quốc gia khác trên lục địa này không có những yếu tố thành công tương tự, đặc biệt là những nước nằm sâu trong với cơ sở hạ tầng rất kém. Giúp nông dân ở các nước phát triển với nhiều thực phẩm và kiếm được nhiều tiền hơn sẽ là một sự trợ giúp lớn đối với chính họ.

How Asia Works không phải là cuốn sách hướng tới những đọc giả thông thường, nhưng nó là thứ đáng đọc cho bất cứ ai muốn tìm hiểu điều gì thực sự xác định liệu một nền kinh tế đang phát triển sẽ thành công. Công thức của Studwell khá mới mẻ và rõ ràng ngay cả khi nó rất khó khăn để thực hiện.
Theo Trí Thức Trẻ/LinkedIn

Biến rác thành tiền theo kiểu Nhật

Ở thành phố Kawasaki (Nhật), các doanh nghiệp không chỉ có ý thức bảo vệ môi trường, mà họ còn biến rác thành tiền...
Hàng ngày, một lượng lớn vỏ chai nhựa được cho vào thùng rác. Ô nhiễm chất thải rắn trở thành một vấn đề của nhiều thành phố. Tuy nhiên, ở thành phố Kawasaki (Nhật), Công ty Pet Refine Technology (PRT) lại đang ăn nên làm ra nhờ việc gom rác thải và chế biến thành vật liệu tái sinh.


Mỗi ngày, PRT thu mua rác thải là những vỏ chai nhựa từ các thành phố như Tokyo, Kawasaki... để tái chế chúng. Giá thu mua rất rẻ nên đầu vào khá thuận lợi đối với hoạt động kinh doanh của công ty.<br>
Mỗi ngày, PRT thu mua rác thải là những vỏ chai nhựa từ các thành phố như Tokyo, Kawasaki... để tái chế chúng. Giá thu mua rất rẻ nên đầu vào khá thuận lợi đối với hoạt động kinh doanh của công ty.
Bà Toshiko Ito, người đứng đầu bộ phận kế hoạch, bán hàng của PRT, cho biết, công ty được thành lập tháng 10/2008 với quy mô ban đầu 72 người lao động.
Bà Toshiko Ito, người đứng đầu bộ phận kế hoạch, bán hàng của PRT, cho biết, công ty được thành lập tháng 10/2008 với quy mô ban đầu 72 người lao động.
Cũng theo bà Toshiko Ito, mỗi năm nhà máy xử lý được 680.000 tấn chai nhựa. Dù chi phí thu mua thấp nhưng bà từ chối trả lời mức doanh thu và lợi nhuận vì đây là "bí mật kinh doanh".
Cũng theo bà Toshiko Ito, mỗi năm nhà máy xử lý được 680.000 tấn chai nhựa. Dù chi phí thu mua thấp nhưng bà từ chối trả lời mức doanh thu và lợi nhuận vì đây là "bí mật kinh doanh".
Từ những chai nhựa bỏ đi, qua quy trình tái chế phức tạp thì cho ra sản phẩm hạt nhựa trắng để tái chế ra chai nhựa mới. Sản phẩm hạt nhựa của PRT được xuất sang nhiều nơi, trong đó có thị trường Trung Quốc.
Từ những chai nhựa bỏ đi, qua quy trình tái chế phức tạp thì cho ra sản phẩm hạt nhựa trắng để tái chế ra chai nhựa mới. Sản phẩm hạt nhựa của PRT được xuất sang nhiều nơi, trong đó có thị trường Trung Quốc.
Đại diện PRT khẳng định, dây chuyền tái chế của công ty là hiện đại nhất thế giới và hiện chỉ có một nhà máy này do công ty chưa tính tới việc chuyển giao công nghệ, dù nhiều đối tác đã đến chào mua.<br>
Đại diện PRT khẳng định, dây chuyền tái chế của công ty là hiện đại nhất thế giới và hiện chỉ có một nhà máy này do công ty chưa tính tới việc chuyển giao công nghệ, dù nhiều đối tác đã đến chào mua.
Vốn đầu tư nhà máy tái chế rác nhựa này là 20 tỷ Yên (khoảng 177 triệu USD, tương đương 3,78 nghìn tỷ đồng). Chi phí đầu tư nhà máy không quá lớn so với quy mô một phần quan trọng nhờ công ty phát minh ra được dây chuyền tái chế, thay vì đi mua. Vì thế, tài sản quý giá nhất của công ty được cho là dây truyền tái chế rác hiện đại.
Vốn đầu tư nhà máy tái chế rác nhựa này là 20 tỷ Yên (khoảng 177 triệu USD, tương đương 3,78 nghìn tỷ đồng). Chi phí đầu tư nhà máy không quá lớn so với quy mô một phần quan trọng nhờ công ty phát minh ra được dây chuyền tái chế, thay vì đi mua. Vì thế, tài sản quý giá nhất của công ty được cho là dây truyền tái chế rác hiện đại.
Khác với PRT có mục tiêu quan trọng là biến rác thành tiền, nhà máy Ajinomoto tại thành phố Kawasaki lại đối mặt với việc phải xử lý nước thải để bảo vệ môi trường. Nhà máy có diện tích 350.000 m2 này hiện là nơi làm việc của 3.000 công nhân. <br>
Khác với PRT có mục tiêu quan trọng là biến rác thành tiền, nhà máy Ajinomoto tại thành phố Kawasaki lại đối mặt với việc phải xử lý nước thải để bảo vệ môi trường. Nhà máy có diện tích 350.000 m2 này hiện là nơi làm việc của 3.000 công nhân.
Theo ông Takashi Furukawa, Phó tổng giám đốc khối hành chính, an toàn  lao động và môi trường của Ajinomoto, mỗi ngày nhà máy tại Kawasaki sản  xuất 8.000 tấn sản phẩm bột ngọt, nước tương... Lượng nước thải, khí  thải, nhựa,... từ hoạt động sản xuất cũng rất lớn.
Theo ông Takashi Furukawa, Phó tổng giám đốc khối hành chính, an toàn lao động và môi trường của Ajinomoto, mỗi ngày nhà máy tại Kawasaki sản xuất 8.000 tấn sản phẩm bột ngọt, nước tương... Lượng nước thải, khí thải, nhựa,... từ hoạt động sản xuất cũng rất lớn.
Tuy nhiên, bằng việc đầu tư công nghệ hiện đại, các chất thải đã được tái chế làm thức ăn chăn nuôi, phân bón hóa học... Theo ước tính, riêng hệ thống xử lý nước thải của nhà máy mỗi ngày xử lý được 4 tấn chất thải làm nguyên liệu cho sản xuất phân bón hóa học (trong ảnh là nguyên liệu khô, kết quả xử lý nước thải).<br><br>Với một tập đoàn chuyên về thực phẩm hiện có 126 nhà máy, doanh thu 10 tỷ USD mỗi năm, việc xử lý chất thải thành nguyên liệu tái chế là quy trình bắt buộc của tập đoàn, đại diện Ajinomoto nói với VnEconomy.<br>
Tuy nhiên, bằng việc đầu tư công nghệ hiện đại, các chất thải đã được tái chế làm thức ăn chăn nuôi, phân bón hóa học... Theo ước tính, riêng hệ thống xử lý nước thải của nhà máy mỗi ngày xử lý được 4 tấn chất thải làm nguyên liệu cho sản xuất phân bón hóa học (trong ảnh là nguyên liệu khô, kết quả xử lý nước thải).

Với một tập đoàn chuyên về thực phẩm hiện có 126 nhà máy, doanh thu 10 tỷ USD mỗi năm, việc xử lý chất thải thành nguyên liệu tái chế là quy trình bắt buộc của tập đoàn, đại diện Ajinomoto nói với VnEconomy.
Trường hợp của PRT và nhà máy Ajinomoto tại thành phố Kawasaki chỉ là hai ví dụ điển hình về việc biến rác thành tiền và trách nhiệm phải bảo vệ môi trường. Bởi ở thành phố 1,45 triệu dân, GDP đạt 5,2 nghìn tỷ Yên này, từ năm 1970-1972, 45 nhà máy lớn nhất thành phố đã phải ký với chính quyền về việc cam kết bảo vệ môi trường.<br><br>Ông Satoru Yokota, Giám đốc điều hành Viện nghiên cứu môi trường Kawasaki (Cục Môi trường Kawasaki) cho hay, theo ký kết, các công ty ở thành phố tập trung nhiều tập đoàn lớn trên thế giới này phải có chính sách giảm thiểu ô nhiễm môi trường thông qua việc dùng các nguyên, nhiên liệu giảm thiểu ô nhiễm môi trường dùng cho sản xuất. Việc bảo vệ môi trường được chính quyền thành phố giao nhiệm vụ cho từng quận.
Trường hợp của PRT và nhà máy Ajinomoto tại thành phố Kawasaki chỉ là hai ví dụ điển hình về việc biến rác thành tiền và trách nhiệm phải bảo vệ môi trường. Bởi ở thành phố 1,45 triệu dân, GDP đạt 5,2 nghìn tỷ Yên này, từ năm 1970-1972, 45 nhà máy lớn nhất thành phố đã phải ký với chính quyền về việc cam kết bảo vệ môi trường.

Ông Satoru Yokota, Giám đốc điều hành Viện nghiên cứu môi trường Kawasaki (Cục Môi trường Kawasaki) cho hay, theo ký kết, các công ty ở thành phố tập trung nhiều tập đoàn lớn trên thế giới này phải có chính sách giảm thiểu ô nhiễm môi trường thông qua việc dùng các nguyên, nhiên liệu giảm thiểu ô nhiễm môi trường dùng cho sản xuất. Việc bảo vệ môi trường được chính quyền thành phố giao nhiệm vụ cho từng quận.
Ông Satoru Yokota cũng cho biết, lượng khí thải Sulfur giảm mạnh từ 45.879 tấn năm 1973 xuống dưới 15.000 tấn vào những năm 1986 và đến những năm gần đây xuống dưới 9.000 tấn. Tương tự, lượng khí thải Nitơ oxit cũng giảm rất mạnh.
Ông Satoru Yokota cũng cho biết, lượng khí thải Sulfur giảm mạnh từ 45.879 tấn năm 1973 xuống dưới 15.000 tấn vào những năm 1986 và đến những năm gần đây xuống dưới 9.000 tấn. Tương tự, lượng khí thải Nitơ oxit cũng giảm rất mạnh.
Ông Satoru Yokota nhấn mạnh, việc thành phố công nghiệp Kawasaki thành công trong việc bảo vệ môi trường xuất phát từ việc chính quyền đã triển khai thành công 3 giai đoạn, trong đó giai đoạn những năm 1970 đã có những chính sách bắt buộc các doanh nghiệp phải bảo vệ môi trường; giai đoạn 2 từ những năm 1980 các doanh nghiệp bắt đầu cải tiến công nghệ theo hướng bảo về môi trường; và giai đoạn 3 từ những năm 1990 đã thành công trong việc giáo dục, tuyên truyền về kiến thức và ý thức bảo vệ môi trường của người dân thành phố.
Ông Satoru Yokota nhấn mạnh, việc thành phố công nghiệp Kawasaki thành công trong việc bảo vệ môi trường xuất phát từ việc chính quyền đã triển khai thành công 3 giai đoạn, trong đó giai đoạn những năm 1970 đã có những chính sách bắt buộc các doanh nghiệp phải bảo vệ môi trường; giai đoạn 2 từ những năm 1980 các doanh nghiệp bắt đầu cải tiến công nghệ theo hướng bảo về môi trường; và giai đoạn 3 từ những năm 1990 đã thành công trong việc giáo dục, tuyên truyền về kiến thức và ý thức bảo vệ môi trường của người dân thành phố.
 Vneconomy

Chân dung 10 tỷ phú giàu nhất Singapore năm 2014

Dù chỉ có dân số hơn 5,5 triệu người nhưng tổng GDP của Singapore lên tới 339 tỷ USD và có thu nhập bình quân đầu người xếp thứ 7 thế giới (62.400 USD/người). Singapore cũng đang dẫn đầu khu vực Đông Nam Á về số lượng tỷ phú (32 người theo thống kê của Wealth-X và UBS). 

Gần một nửa trong số các tỷ phú đô la của Singapore kinh doanh trong lĩnh vực bất động sản (khách sạn, văn phòng, trung tâm mua sắm, chung cư, cơ sở y tế, khu nghỉ dưỡng cao cấp...). Trong khi một số người lại làm giàu từ các sản phẩm đông lạnh, bán lẻ y tế, vật tư điện tử, ngân hàng, sản xuất dầu cọ và thậm chí cả các loại sơn.

Dưới đây là 10 tỷ phú giàu nhất Singapore năm 2014, theo số liệu từ Forbes:

1. Robert và Philip Ng - Giá trị tài sản: 11,8 tỷ USD
Robert và Philip Ng tạo ra khối tài sản tỷ đô nhờ ăn nên làm ra từ lĩnh vực bất động sản, đặc biệt là kinh doanh khách sạn. Mới đây, Công ty Far East Organization do họ đứng đầu vừa kiếm thêm được 2,2 tỷ USD nhờ bỏ tiền đầu tư mở rộng đế chế bất động sản tại Australia.

Khoản đầu tư mang về lợi nhuận lớn nhất cho hai anh em Ng đến từ Tsim Sha Tsui Properties tại Hong Kong. Ngoài ra, họ còn sở hữu chuỗi cơ sở y tế chất lượng cao Far East Hospitality Trust với tổng giá trị hơn 2,5 tỷ USD. 2. Kwek Leng Beng - Giá trị tài sản: 7,8 tỷ USD
Kwek Leng Beng cũng là một "đại gia" trong lĩnh vực bất động sản. Ông hiện là Chủ tịch công ty phát triển bất động sản City Developments. Năm qua, đã hoàn thành hàng loạt công trình lớn tại Singapore. Đồng thời, hoàn tất việc mua lại Novotel ở Times Square và Chelsea Harbour Hotel ở London, cũng như hoàn tất dự án khu vườn thẳng đứng lớn nhất thế giới ở Singapore.

3. Gia đình Khoo - Giá trị tài sản 7 tỷ USD
Một thập kỷ sau cái chết của trùm ngân hàng Khoo Teck Puat, người sáng lập của Maybank và nhà đầu tư tại Ngân hàng Standard Chartered, người thừa kế của ông vẫn tiếp tục đưa tập đoàn kinh doanh khách sạn Goodwood gặt hái những thành công.

Sau khi bán hết cổ phần tại Standard Chartered với giá gần 4 tỷ USD vào năm 2006, gia đình Khoo đã dành phần lớn số tiền để quyên góp cho các hoạt động từ thiện.

4. Wee Cho Yaw - Giá trị tài sản: 6,2 tỷ USD
Wee Cho Yaw được thừa kế Ngân hàng United Overseas từ cha của ông, người đã thành lập ngần hàng này cách đây 80 năm. Kể từ khi tiếp quản nó ông dần biến nó trở thành ngân hàng cho vay lớn thứ ba ở Đông Nam Á.

Wee Ee Cheong, con trai Wee Cho Yaw cũng đang điều hành một ngân hàng lớn thứ hai ở Singapore.

5. Kwee Brothers - Giá trị tài sản: 6 tỷ USD
Tập đoàn Pontiac Land thuộc sở hữu của bốn anh em Kwee, những người đã tiếp quản công ty được tạo ra bởi cha của họ, Henry Kwee. Tập đoàn này chuyên xây dựng các khách sạn hạng sang không chỉ ở Singapore mà còn ở nhiều nước trên thế giới. Gần đây nhất, họ đã nhận được hợp đồng xây dựng một tòa nhà 72 tầng ngay cạnh Bảo tàng Nghệ thuật Hiện đại ở Manhattan Mỹ.

6. Eduardo Saverin - Giá trị tài sản: 4,2 tỷ USD
Nhà đồng sáng lập Facebook Eduardo Saverin sinh ra ở Brazil nhưng đã chuyển thành công dân Singapore từ năm 2012 sau khi từ bỏ quyền công dân Mỹ.

Sự tăng giá của cổ phiếu Facebook đã giúp Saverin kiếm thêm gần 1,6 tỷ USD kể từ tháng 8/2013 đến nay.

Tuy là nhà đồng sáng lập Facebook nhưng Saverin lại dành phần lớn thời gian để bỏ vốn đầu tư vào các doanh nghiệp khởi động, chẳng hạn như đầu tư vào Jumio, một công ty cung cấp thẻ tín dụng hay ShopSavvy, một ứng dụng mua sắm trên điện thoại di động và gần đây nhất là RedMart, một cửa hàng tạp hóa trực tuyến tại Singapore.

7. Goh Cheng Liang - Giá trị tài sản: 3,2 tỷ USD
Goh Cheng Liang là một ông trùm "ẩn giật" của ngành sơn. Gần đây, ông vừa ký một thỏa thuận mua cổ phần với hãng Nippon Paint nhằm tăng gấp đôi cổ phần hiện có của ông tại hãng sơn Nhật Bản này.

Tập đoàn Wuthelam do ông đứng đầu cũng đang lên kế hoạch mở rộng sang thị trường Malaysia, Trung Quốc, Việt Nam và Ấn Độ.

Mặc dù, ít khi xuất hiện trước truyền thông, Liang vẫn được biết đến là một nhà từ thiện rất hảo tâm. Mới đây ông vừa tặng 40 triệu USD cho Trung tâm Ung thư quốc gia của Singapore.

8. Richard Chandler - Giá trị tài sản: 3 tỷ USD
Tỷ phú Richard Chandler là người gốc New Zealand, ông được biết đến như là một nhà đầu tư kì cựu với những thương vụ đầu tư siêu lợi nhuận và triết lý đầu tư sáng tạo.

Ông hiện là Chủ tịch của Chandler Corp, tập đoàn đang nắm giữ 19% cổ phần của InterOil Corp. có trụ sở tại Canada và gần 10% của Tullow Oil một công ty khai thác dầu tại Kenya. Ngoài ra, ông còn có cổ phần trong một chuỗi của các công ty chăm sóc sức khỏe ở Đông Nam Á như: Hoan My Medical Corp tại Việt Nam và một chuỗi các bệnh viện và phòng khám tại Philippines.

9. Peter Lim - Giá trị tài sản: 2,5 tỷ USD
Là một người yêu thể thao, Peter Lim đã đổ hàng tỷ USD đầu tư vào FasTrack Iskandar, một khu phức hợp thể thao. Ngoài ra ông cũng đang triển khai nhiều dự án liên quan đến y tế.

Để biến giấc mơ sở hữu một đội bóng lớn (Lim là fan hâm mộ của Manchester United), hồi tháng 10 năm nay, tỷ phú người Singapore đã chính thức trở thành chủ sở hữu nước ngoài đầu tiên trong lịch sử 95 năm của CLB Valencia.

10. Kuok Khoon Hong - Giá trị tải sản 2,4 tỷ USD
Kuok Khoon Hong là cháu trai của tỷ phú Malaysia Robert Kuok và hiện đang là Chủ tịch kiêm Giám đốc điều hành của hãng sản xuất dầu cọ Wilmar International. Kuok Khoon Hong đang có kế hoạch mở rộng hoạt động kinh doanh của tập đoàn này sang lĩnh vực thực phẩm tiêu dùng.

Để thực hiện kế hoạch mở rộng, ông đã bắt tay với First Pacific để mua lại phần lớn cổ phần của Goodman Fielder, một "gã khổng lồ" thực phẩm của Australia.

Ông cũng sở hữu hơn 25% cổ phẩn của nhà máy sản xuất đường lớn nhất của Ấn Độ.

Theo  Bizlive

CEO Facebook: "Phần lớn những điều tôi đã làm đều sai lầm"

Xây dựng mạng xã hội lớn nhất thế giới là một thách thức không hề nhỏ đối với Mark Zuckerberg. CEO của Facebook cũng thừa nhận rằng anh đã từng mắc rất nhiều sai lầm trước khi đi đến thành công. 
Mark Zuckerberg-CEO Facebook

Nhưng Zuckerberg đã không mất quá nhiều thời gian để vượt qua những sai lầm đó.

"Hãy học từ những sai lầm", Zuckerberg đã nói như vậytại trụ sở Facebook ở Menlo Park, California hôm thứ Năm, trong một phiên Q&A với nhân viên của mình.

"Phần lớn những gì tôi đã làm là sai lầm. Bạn sẽ thành công khi chỉ cần làm một vài điều đúng."

Facebook thường xuyên tổ chức các cuộc họp hàng tuần, nơi các nhân viên có thể hỏi Zuckerberg về tầm nhìn của công ty cũng như chiến lược kinh doanh hàng ngày. Đôi khi nó cũng mở ra diễn đàn để nhận các câu hỏi của người sử dụng dịch vụ của Facebook thông qua web.

Một sai lầm gần đây được Zuckerberg đề cập đến trong cuộc họp này chính làdự án thử nghiệm gây tranh cãi trong mùa hè vừa qua, trong đó News Feeds của người dùng được điều chỉnh nội dung cho phù hợp với cảm xúc, tâm trạng của họ. Nhiều người cho rằng thử nghiệm này là "trái đạo đức" và nói rằng nhóm nghiên cứu của Facebook đã đi quá xa.
Việc Facebook tiến hành các dự án thử nghiệm để xem cách người dùng phản ứng với các tính năng mới không phải là hiếm. Tuy nhiên, Zuckerberg thừa nhận rằng một số thử nghiệm cần phải được đánh giá nội bộ cẩn thận hơn.

"Nếu một người nào đó trong nội bộ đang thử nghiệm [thông tin nhạy cảm], thì phải có những người phù hợp trong công ty theo dõi và giám sát. Đó chính là hướng chúng tôi đang thực hiện." người sáng lập Facebook nói.

Theo Zuckerberg, dành ít thời gian để dằn vặt về những sai lầm trong quá khứ sẽ cho anh thêm thời gian để tập trung trở thành một nhà lãnh đạo chủ động thay vì luôn đối phó.

"Có quá nhiều việc xảy ra trong ngày mà tôi có thể phải dành toàn bộ thời gian của mình để đối phó, nhưng tôi sẽ chọn cách chủ động để đương đầu với những việc mà tôi cho rằng sẽ đem đến kết quả."
 Theo NDH

Chủ Nhật, 14 tháng 12, 2014

Làng thần kỳ: Bài học làm nông của người Nhật

Người Nhật có thể thưởng thức xà lách được trồng trên đất Việt. Những búp xà lách được thu hoạch tại Làng thần kỳ ở thôn Đạ Nghịt, huyện Lạc Dương Lâm Đồng. 
"Dự án Làng thần kỳ đang có triển vọng lớn với đầu ra không giới hạn”, ông Nguyễn Văn Thành, Phó chủ tịch Hội đồng Quản trị công ty Liên doanh An Phú Lacue, cho biết.


Từ Kawakami Mura tới Đạ Nghịt

Sự ra đời của Liên doanh An Phú Lacue xuất phát từ ý tưởng khai phá thị trường Nhật sau khi công ty An Phú Đà Lạt (APP), cũng do ông Thành làm Chủ tịch Hội đồng Quản trị, đã khá thành công trong việc chinh phục các thị trường như Mỹ (hiện xuất khoảng 8 container thanh long/tháng), Canada (2 container thanh long và đậu Hòa Lan/tháng)… Chính ý tưởng này đã kết nối ông với Giám đốc Quỹ đầu tư HT Capital tại Việt Nam - ông Hironosi Tsuchiya vào tháng 10/2013.

Thật tình cờ, vị đối tác người Nhật này trước đó cũng đã lui tới Đà Lạt khá nhiều lần để tìm kiếm cơ hội đầu tư. Nhận thấy đây là vùng đất trù phú, khí hậu khá thích hợp cho canh tác rau quanh năm, nhưng mức thu nhập của nông dân vẫn còn thấp và khá vất vả, ông Hironosi liên tưởng ngay đến Làng thần kỳ Kawakami thuộc tỉnh Nagano, ở phía tây Tokyo, nơi có điều kiện tự nhiên thua xa Lâm Đồng. Người dân làng này chỉ canh tác được 4 tháng (từ tháng 6 đến tháng 10), 8 tháng còn lại nhiệt độ xuống tới âm 20 độ C, nhưng thu nhập bình quân hộ gia đình lại tới mức 250.000 USD/năm.

Sau nhiều tháng khảo sát, hai bên đã quyết định thành lập công ty Liên doanh An Phú Lacue, với số vốn đầu tư ban đầu 1 triệu USD gồm ông Thành (25%), Quỹ HT Capital (73%) và một công ty khác trong nước (2%) nhằm hiện thực hóa mô hình Làng thần kỳ Kawakami tại thôn Đạ Nghịt trên diện tích 13 ha.

Đầu tháng 2 năm nay, công ty trồng thử nghiệm 13 loại giống rau trên diện tích 5.000 m2, trong đó chủ lực vẫn là loại xà lách Asagiri (nghĩa tiếng Nhật là sương mai do sản phẩm được thu hoạch vào lúc 5 giờ sáng).

Sau 70 ngày chờ đợi, niềm vui đã vỡ òa khi 3.000 cây xà lách đầu tiên được thu hoạch. “Tôi còn nhớ anh Takaya Hanaoka, một nông dân Nhật mới 35 tuổi, là Giám đốc Điều hành An Phú Lacue, đã ngồi uống bia suốt đêm ngay tại liếp xà lách do chính anh gieo hạt vì quá xúc động”, ông Thành nói.

Công đoạn thu hoạch và bảo quản sản phẩm đối với người Nhật là rất quan trọng. Ở làng Kawakami, xà lách được thu hoạch từ 3 - 6 giờ sáng và giữ trong kho lạnh, với nhiệt độ tương đương lúc thu hoạch, cho tới khi phân phối đến người dùng. Hiện An Phú Lacue cũng áp dụng cách này. Tại đây còn có hẳn một phầm mềm quản lý đồng ruộng. Những thông tin như loại giống nào, trồng bao nhiêu cây, trên bao nhiêu luống, lượng phân bón cho từng loại, từng luống đều được phần mềm hiển thị khá chi tiết, đến mức một nhân viên văn phòng cũng có thể nắm rõ được quy trình trồng, thu hoạch các loại nông sản tại đây.

Ông Thành cho biết, hiện công ty cung ứng sản lượng khoảng 400 kg xà lách/ngày cho hệ thống trung tâm thương mại Aeon, các nhà hàng Nhật tại TP.HCM và các siêu thị Big C. Kênh phân phối tiếp theo sẽ là hệ thống CoopMart và Family Mart.

Thênh thang đầu ra

Sau khi đi vào ổn định tại thị trường trong nước, An Phú Lacue đang chuẩn bị cho chiến lược mở rộng ra thị trường nước ngoài ngay trong tháng 12 này. Cụ thể, sản phẩm xà lách Asagiri sẽ được xuất khẩu qua Nhật, để phục vụ trước tiên cho nhu cầu tiêu dùng của người dân làng Kawakami trong các tháng không thể canh tác được do thời tiết giá lạnh (từ tháng 11 đến tháng 5 hằng năm). Nhưng mục tiêu lớn hơn là sản phẩm này sẽ được phân phối vào hàng chục ngàn siêu thị và cửa hàng tiện lợi của người Nhật ở khu vực châu Á - Thái Bình Dương. Trước mắt, ngoài thị trường Nhật, công ty đang xúc tiến ký kết hợp đồng xuất khẩu nông sản sang Malaysia và Trung Quốc, thông qua đối tác là công ty Frais Funghi và Dong Sheng.

Tuy đầu ra cho sản phẩm là không giới hạn nhưng theo ông Thành, xà lách Asagiri còn phải vượt qua 3 yêu cầu trước khi có thể thâm nhập thị trường Nhật và khu vực. Rau phải đạt chuẩn nhập khẩu về chất lượng vệ sinh an toàn thực phẩm, sản lượng tối thiểu 10 container mỗi tháng, và quy trình xử lý bảo quản tại Việt Nam phải đạt chuẩn quốc tế.

“Với đầu ra không giới hạn sản lượng, hiệu quả kinh doanh của An Phú Lacue sẽ khá tích cực từ năm sau, vì giá thành sản phẩm dự kiến sẽ thấp hơn so với ở Nhật từ 20 - 30%”, ông Thành cho biết.

Trong năm sau, công ty sẽ xúc tiến Chương trình “Liên kết nông dân Đà Lạt” thông qua việc chuyển giao kỹ thuật và quy trình canh tác từ Nhật. Trong tương lai, An Phú Lacue cũng sẽ có chương trình đưa nông dân Đà Lạt tới học tập sản xuất ngay tại làng Kawakami ở Nhật.

“Tham vọng của chúng tôi là sẽ tăng vốn đầu tư cho dự án từ các nguồn lực trong và ngoài nước, đồng thời phát triển quy mô sản xuất từ mức 13 ha hiện nay lên tới khoảng 100 ha sau năm 2016, nhằm gia tăng tỷ suất sinh lời”, ông Thành cho biết.

Được biết, Làng thần kỳ ở Lâm Đồng chính là một trong hai dự án có sự tham gia của nhà đầu tư Nhật trong lĩnh vực nông nghiệp. Nếu so với con số lên tới 2.434 dự án FDI của Nhật tại Việt Nam hiện nay với tổng số vốn lên tới hàng chục tỷ USD, hai dự án nông nghiệp này vẫn còn rất khiêm tốn. Nhưng ý nghĩa của sự thành công và hiệu ứng lan tỏa của nó là không hề nhỏ trước thực tế thu hút vốn FDI vào nông nghiệp của Việt Nam vẫn còn yếu kém.

Mới đây, ông Yasuzumi Hirotaka, Giám đốc Ðiều hành Tổ chức Xúc tiến Ngoại thương Nhật tại TP.HCM, cho biết thủ tục nhập khẩu các thiết bị máy móc từ Nhật về Việt Nam để phục vụ sản xuất nông nghiệp hiện vẫn rất khó khăn. Khi có nhu cầu mua hay thuê đất để đầu tư nhà xưởng, các nhà đầu tư Nhật tiếp tục gặp nhiều vướng mắc. Các rào cản khác như thủ tục pháp lý, thiếu nguồn vật tư tại chỗ cho sản xuất nông nghiệp (phân bón, hạt giống...) cũng ảnh hưởng không ít.
“Từ mô hình Làng thần kỳ, tôi rút được 3 bài học từ người Nhật là tính kỷ luật cao, ý chí bền bĩ và sự minh mạch, tôn trọng trong quan hệ với đối tác Việt”, ông Thành khẳng định
Nhịp Cầu Đầu Tư

Tìm chủ cho mỏ vàng ngàn tỷ ở Bắc Kạn

Mỏ vàng Pác Lạng được biết đến cả 100 năm nay và được đánh giá có trữ lượng vàng rất lớn đang được tỉnh Bắc Kạn kén chọn nhà đầu tư. Nếu khai thác tốt mỏ vàng này có thể đem lại hàng nghìn tỉ đồng mỗi năm.

Mỏ vàng Pác Lạng thuộc xã Thượng Quan, và xã Đức Vân huyện Ngân Sơn tỉnh Bắc trải rộng trên diện tích 370ha. Đây là một khu vực địa hình phức tạp về địa hình và từng xuất hiện “vàng tặc”.
Từ 2007 - 2011, mỏ vàng Pác Lạng đã được Bộ Tài nguyên và Môi trường cấp phép thăm dò. Tuy nhiên, kết quả thăm dò chỉ tính được cấp tài nguyên dự báo, không tính được cấp trữ lượng. Vì thế, Hội đồng đánh giá trữ lượng khoảng sản quốc gia đã không thông qua và giao mỏ này về cho địa phương quản lý, cấp phép.

Tháng 3/2014, tỉnh Bắc Kạn đã ra thông báo, để các tổ chức đủ điều kiện sẽ cấp phép thăm dò. Theo đó, tỉnh Bắc Kạn đưa ra 6 tiêu chí để lựa chọn DN có đủ điều kiện tham gia khai thác: Là tổ chức được thành lập theo quy định của pháp luật, có trụ sở tại tỉnh Bắc Kạn, có đăng ký hoạt động thăm dò và có kinh nghiệm hoạt động khoáng sản ít nhất là 5 năm; Tại thời điểm xem xét hồ sơ, tổ chức có phương án quản lý, bảo vệ an ninh mỏ trong quá trình thăm dò đảm bảo khả thi và phù hợp với thực tế nhất. Có văn bản cam kết không để xảy ra tình trạng khai thác trái phép trong quá trình thăm dò, không lợi dụng giấp phép thăm dò để khai thác. Trường hợp vi phạm một trong các quy định về hoạt động thăm dò sẽ bị xử lý theo quy định của pháp luật và không được xem xét cấp phép khai thác…
y định của pháp luật và không được xem xét cấp phép khai thác…
mỏ-vàng, Bắc-Kạn, Yên-Bái, khai-thác, đào-vàng, dát-vàng, vàng-ròng, đại-gia, máy-móc
Mỏ vàng Pác Lạng thuộc địa phận hai xã Thượng Quan và xã Đức Vân huyện Ngân Sơn tỉnh Bắc Kạn có diện tích lên đến 25km2.

Ngày 16/4/2014, UBND tỉnh Bắc Kạn đã ra Thông báo số 43/TB-UBND về việc công bố tiêu chí lựa chọn tổ chức cấp phép thăm dò mỏ vàng Pác Lạng.

Ông Lý Thái Hải, Chủ tịch UBND tỉnh Bắc Kạn cho biết: Ngay sau khi có thông báo về việc tiếp nhận hồ sơ để cấp phép cho tổ chức thăm dò đã có rất nhiều đơn vị nộp hồ sơ. Sau khi xem xét, có 2 DN đều đạt được 3/6 đề ra là Cty CP Khoáng sản Na Rì Hamico và Cty CP Khoáng sản Bắc Kạn. Tuy nhiên Cty CP Khoáng sản Na Rì Hamico là đơn vị nộp hồ sơ trước (ngày 30/4/2014) nên được lựa chọn còn Cty CP Khoáng sản Bắc Kạn không được lựa chọn vì nộp hồ sơ sau (30/5/2014).
Ông Hải cho biết thêm, Cty CP Khoáng sản Na Rì Hamico có tổng số vốn là 300 tỷ đồng trong khi Cty CP Khoáng sản Bắc Kạn chỉ có vốn là 60 tỷ đồng.

Ngày 6/8, UBND tỉnh Bắc Kạn đã có thông báo số 95 về kết quả lựa chọn để cấp phép thăm dò mỏ vàng Pác Lạng. Theo đó, Cty CP Khoáng sản Na Rì Hamico là tổ chức được lựa chọn để cấp phép thăm dò mỏ vàng Pác Lạng tại huyện Ngân Sơn. Tại văn bản 95 thể hiện Cty CP Khoáng sản Bắc Kạn không được lựa chọn làm tổ chức thăm dò mở vàng Pác Lạng. 
VietNamNet